Người ta thân xác sống trong tù tội đã đành, còn bạn mãi loay hoay trong một tâm hồn bị trói buộc do chính bản thân mình là người nhốt nó lại. Bạn mãi làm khổ chính mình, tự lấy mất cái quyền vốn được tự do của tâm hồn. Đã bao giờ thả tâm hồn bạn để nó tự do bay nhảy trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ mà nó xứng đáng phải được tận hưởng chưa?
Trong cuộc sống, mọi người chúng ta đều than cuộc đời là đau khổ. Khổ vì vật chất, khổ vì yêu, khổ vì trách nhiệm…Biết khổ mà chỉ ngồi đó than vắn thở dài, cam chịu bất lực. Biết khổ mà vẫn không đi tìm nguyên nhân gốc rễ do đâu mà ra thì bao giờ mới giải thoát khỏi lao tù của bể khổ ấy? Không có một kết quả nào xảy ra mà không có nguyên nhân. Tại anh, tại em hay tại hoàn cảnh? Bạn biết không? Chính “Cố chấp” là nguyên căn của sự đấu tranh và đau khổ. Trong cuộc sống ta học cách buông bỏ phiền não, học cách buông bỏ một người mãi không xong chẳng phải vì ta không đủ bản lĩnh buông đâu, mà vì chấp niệm của chính ta quá lớn. "Chấp niệm" cứ vướng mắc ở cửa tâm hồn thì làm sao "buông" có lối để vào?
Bạn không thể quên được người yêu cũ để chấp nhận một tình yêu mới, bạn đã kết hôn với một người chồng không phù hợp để rồi lở dở cả một đời để sống trong một mái ấm giả tạo vì trách nhiệm, vì người thân, con cái. Bạn sống trong phiền não bởi những áp lực cuộc sống trong công việc, cơm áo gạo tiền và những mâu thuẫn cuộc sống và những lời chỉ trích xung quanh. Bạn đang ích kỉ với bản thân mình đó! Ai cũng mưu cầu hạnh phúc, cũng xứng đáng để được yêu thương và sống trong an nhiên. Ai cũng trông chờ người khác làm điều đó cho mình rồi một ngày không được như ý thì than thân trách phận, đổ lỗi hoàn cảnh, hận kẻ bạc bẽo với mình. Con đường ngắn nhất để mang lại hạnh phúc cho mình chính là bản thân mình chứ không phải là một ai khác tác động vào. Phóng thích chấp niệm đi, bạn sẽ thấy tâm bình yên.
Buông bỏ là một nghệ thuật sống để cởi trói cho thâm tâm, để trả lại tự do cho tâm hồn. Tại sao phải tự hủy hoại bản thân, giam hãm mình trong ngục tối của phiền muộn, trống rỗng? Sống như thế nào để cuộc sống thật có ý nghĩa, học cách buông bỏ để đời an vui. Khi ta nhận ra được điều đó, hãy can đảm phá tung xiềng xích đau khổ để hòa mình vào thế giới tự do đang chờ chúng ta phía trước.
Cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng, đừng tự chấp vấn bản thân tại sao chuyện không tốt đó không xảy ra với ai khác mà lại là tôi? Bạn định trách đến bao giờ, 1 năm, 10 năm hay 20 năm? Bạn có bao nhiêu năm cuộc đời để sống? Khi bạn sống trong dằn vặt vì những tội lỗi, khi bạn muốn quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm và ngồi đó ước gì lúc ấy mình không làm như thế thì tình yêu đã không rời đi. Bạn sống với hoài niệm, bạn không học cách buông bỏ quá khứ trong khi trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi và đồng hồ cát cho cuộc đời của bạn đang cạn dần. Hãy buông bỏ và chấp nhận và nhớ rằng có quá khứ mới có hiện tại, có hiện tại thì mới có tương lai. Điều tồi tệ trong quá khứ đó là điều đương nhiên sẽ phải xảy ra trong cuộc đời bạn để có được hiện tại này, bạn không thể trốn tránh bằng sự dằn vặt, đau khổ, đó là sự hèn nhát!
Đừng chấp niệm nữa! Mạnh mẽ vượt qua rào cản của sự sợ hãi và học cách buông bỏ, học chấp nhận cho nhẹ lòng. Càng buông được bao nhiêu thì cái không gian khoáng đạt trong lòng ta càng rộng lớn thênh thang bấy nhiêu. Buông bỏ để nhìn mọi người bằng một cặp mắt mới. Có như thế thì lòng ta mới an vui, tâm ta mới bao la rộng mở và ta sẽ mở ra một cánh cửa mới cho tự do ùa vào.