Cô dâu tuổi 40
Bà Hồ Thị Thu Xuân (52 tuổi) sinh ra và lớn lên ở Đồng Tháp. Từ nhỏ, bà đã bị khoèo chân, bước đi không vững. Mọi sinh hoạt đều nhờ cả vào cha mẹ và mấy anh chị em. Sau này, ai cũng có cuộc sống riêng nên người đàn bà khuyết tật quyết định lên Sài Gòn kiếm sống bằng công việc phụ quán ăn.
Cách đây 10 năm, trong lúc đang phụ bàn, bà Xuân tình cờ gặp ông Nguyễn Văn Hải (55 tuổi) làm tài xế lái xe ghé vào quán ăn cơm. Không hiểu vì sao, bà đem lòng cảm mến người đàn ông này.
Ông Hải là khách quen của quán. Mỗi lần đến đây, bà đều có những cử chỉ thầm quan tâm đến ông. Khi thì bà bưng canh tới tận chỗ ông ngồi, lúc thì múc cho ly trà đá đầy tràn… Cảm mến ông Hải là thế nhưng bà chỉ giữ trong lòng vì mặc cảm số phận tật nguyền của mình nên không dám nghĩ xa xôi.
Tình cảm âm thầm bà Xuân dành cho mình, ông Hải đều cảm nhận được hết. Một thời gian sau, ông Hải chủ động ngỏ lời muốn cùng bà kết nghĩa vợ chồng.

“Khi ấy, chúng tôi đã ngoài 40 tuổi nên nghe lời đề nghị, tôi rất bất ngờ và lưỡng lự. Tôi vốn khuyết tật và không thể sinh được con nên không dám trở thành gánh nặng. Nhưng ông ấy không chịu và nói: ‘con chăm cha không bằng bà chăm ông’. Nghe xong, tôi bằng lòng theo ông ấy”, bà Xuân kể lại với PV Khám Phá.
Từ đó, ông bà dọn về sống chung. Không đám cưới, không hôn thú nhưng đôi vợ chồng trung niên vẫn nhận được rất nhiều lời chúc phúc của bà con trong xóm trọ nghèo. Năm tháng trôi qua, cuộc sống tuy còn nhiều khó khăn nhưng căn nhà có hai người luôn ấm áp tình thương. Họ nấu cho nhau từng bữa cơm, chăm sóc nhau những khi trái gió trở trời.
"Một ngày nên nghĩa"
Biến cố bất ngờ ập đến khiến đôi vợ chồng nghèo phải oằn lưng chống chọi. Trong một lần lái xe, ông Hải gặp tai nạn và bị liệt toàn thân, nằm bất động trên giường. Từ đó, gánh nặng áo cơm đổ dồn lên vai bà Xuân.
“Bốn năm sống với nhau, tôi không phải bận tâm kinh tế gia đình. Chi phí sinh hoạt, tiền trọ…đều một tay ông ấy chăm lo. Chuyện xảy ra, tôi không biết bấu víu vào đâu nhưng nhìn chồng nằm một chỗ đành gượng dậy làm chỗ dựa cho ông ấy”, bà Xuân trải lòng.

Bà Xuân quyết định chạy xe lăn đi bán vé số kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và lo thuốc thang cho chồng. Nghĩ là làm, thế nhưng con đường rong ruổi kiếm cơm của người đàn bà có đôi chân khuyết tật khó khăn hơn so với người bình thường gấp bội.
Sáng sáng, bà dậy thật sớm, đến đại lý lấy vé số rồi lái chiếc xe lăn tự chế đi khắp khu vực quận 2, quận Bình Thạnh chào mời khách. Buổi trưa, bà về nhà nấu cơm, thay bỉm cho chồng. Đến chiều, bà lại tất tả cầm xấp vé số tiếp tục hành trình trên chiếc xe lăn.
Cả ngày lang thang ngoài đường, lòng bà Xuân không khỏi lo lắng khi để chồng nằm một mình ở nhà mà không có ai chăm.
Bà Xuân tâm sự: “Tôi để chồng nằm ở nhà một mình rồi đi bán vé số. Nếu còn tỉnh, tôi sẽ không bận tâm nhiều. Đằng này, ông ấy không còn khả năng nhận thức. Vì vậy, lúc đói bụng hay khát nước, ông ấy chỉ biết kêu gào như một đứa trẻ khờ. Thử hỏi, tôi không lo lắng sao được”.

Trung bình mỗi ngày bán, bà Xuân kiếm được 80 – 90 nghìn đồng. Số tiền ít ỏi đã giúp bà xoay sở cho cuộc sống đầy rẫy khó khăn và bệnh tật. Sáu năm kể từ ngày chồng bị tai nạn liệt toàn thân, kinh tế gia đình trông cả vào người vợ chịu thương chịu khó.
“Hồi mới tai nạn, nhiều người khuyên tôi đưa ông ấy về nhà để các anh chị em chăm sóc. Họ còn bảo chúng tôi không giấy đăng ký kết hôn nên việc 'chia tay' rất đơn giản, không phải ra tòa. Dù vậy, lương tâm tôi không cho phép bản thân làm thế. Với tôi một ngày sống chung như vợ chồng thì cả đời nên nghĩa phu thê. Cuộc sống khó khăn cỡ nào, tôi cũng cố gắng chăm lo và phụng dưỡng ông ấy”, bà trải lòng.
Cứ thế nhiều năm qua, căn nhà chật hẹp chỉ 12m2 dưới chân cầu Thủ Thiêm, quận 2 (TP.HCM) là nơi che mưa nắng của vợ chồng bà. Những ngày mưa lớn, nước tràn vào nhà lênh láng, bà Xuân lại miệt mài chặn nước dâng cao để không ngập chiếc giường cũ – nơi người chồng tình nghĩa bao năm vẫn nằm yên đợi bà về nhà đút cho từng thìa cơm muỗng cháo.