Ngân lấy chồng đã gần 20 năm, cuộc sống hai vợ chồng cũng hạnh phúc lắm. Duy và Ngân có với nhau cậu con sinh năm nay đã 15 tuổi. Để có gia đình sung túc như hôm nay Ngân và chồng đã trải qua không ít thăng trầm. Từ ngày lấy nhau Duy đã không được gia đình Ngân chấp nhận. Vì lúc đó Duy chưa có gì trong tay cả, có cha mẹ nào chịu gả con trong cảnh nghèo khổ đâu. Nhưng nhờ cố gắng cùng Ngân ở cạnh bên giúp đỡ mà không lâu sau thì Duy cũng có được một công việc ổn định. Ba mẹ Ngân sau đó đành chấp nhận vì Ngân quả quyết chỉ muốn lấy Duy làm chồng.
3 năm đầu khi mới lấy nhau, Ngân bồn chồn vì mong ngóng con. Bác sĩ chỉ bảo rằng cô khó có con nhưng vẫn có cơ hội mang thai. Đến năm thứ 4 bên nhau Ngân mới mang thai. Ngân quý đứa con này lắm, cô chấp nhận nghỉ việc để ở nhà dưỡng thai cho con. Đến ngày con chào đời, Ngân hôn mê đến cả mấy ngày sau mới tỉnh dậy. Nhìn thấy được con khỏe mạnh nằm cạnh bên, Ngân cứ nhìn chồng mà rơm rớm nước mắt.

Cứ thế mà 15 năm trôi qua, cu Tỏi giờ đã là chàng trai bé nhỏ 15 tuổi. Ngân mỗi ngày đều thấy hạnh phúc vì nhìn con lớn lên mỗi ngày với khuôn mặt giống Duy như đúc. Hạnh phúc nhỏ bé của cô giờ chỉ gói gọn trong hai chàng trai này mà thôi. Nhưng đến một ngày, Ngân phát hiện mỗi cuối tuần Duy đều bảo đưa con đi chơi đây đó. Cô hỏi thì Duy cũng chỉ bảo đi lòng vòng, nhưng thằng nhóc mỗi lần về đều rất vui vẻ.
Đến một hôm khi con về sau khi đi với Duy, Ngân nhờ con đi siêu thị mua đồ giúp mình. Cô vào phòng xem con đem gì về nhà? Rồi Ngân giật mình khi thấy tấm hình con vội để trên bàn chưa kịp cất. Đó là hình con chụp với một người đàn bà cũng trạc tuổi Ngân. Ngân nhìn người này rất quen, cô cứ lục lọi trí nhớ thì chợt sững người. Tay Ngân run run vò nát tấm hình. Cô gọi cho con, bảo con về ngoại, sáng hôm sau hẵng về nhà. Ngân đi thẳng vào phòng nói chuyện với chồng.
Ngân vứt tấm ảnh trước mặt chồng, nước mắt tự dưng lại trào ra, dù lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận:
- Thế này là thế nào?
- Em bình tĩnh đi...Để anh giải thích..

Nói rồi cô thấy ánh mắt Duy buồn rười rượi. Anh chậm rãi bần thần một hồi lâu rồi thở hắt ra như nặng nề lắm. Duy từ tốn lôi từ trong ngăn tủ khóa kỹ một xấp hồ sơ.
- Anh chưa bao giờ muốn để em thấy những thứ này. Tha lỗi cho anh...
Trong tập hồ sơ là hình ảnh một đứa trẻ xanh ngắt đã không còn sức sống. Sau tấm hình là dòng chữ run run của Duy: “Củ Tỏi của mẹ Ngân, ra đi vào lúc 6h ngày 8.9.2011”
Tay Ngân run không kiểm soát được, cô ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng đến tối mù. Trong làn nước mắt, Ngân nghe giọng Duy run run kể một câu chuyện đau lòng cách đây đã 15 năm. Hóa ra đứa con của Ngân không may mắn chào đời khỏe mạnh. Khoảng 2 giờ sau khi chào đời thì nó chết. Cùng lúc đó thì Hoa, người yêu cũ của Duy cũng mới sinh con. Đứa trẻ này là con của Duy, là một tai nạn khi Duy gặp lại người cũ và say mèm chẳng biết gì vào ngày hôm sau. Duy sợ Ngân không chịu nổi mất mát này nên đã xin Hoa để anh đem con đi. Ngân gào khóc trong bi thương. Đứa con cô yêu thương hơn cả bản thân mình đã chết mà cô không hề hay biết. Cô lại hết lòng nuôi dưỡng con của người yêu cũ và chồng? Cô nhào đến đánh Duy, nước mắt tuôn như mưa...
- Hoa không còn sống được bao lâu nữa. Cô ấy muốn nhìn thấy con. Anh chỉ là, chỉ là...
- Đồ tàn nhẫn. Các người có bao giờ nghĩ cho cảm giác của tôi? Con tôi, con tôi, trả đây!
Ngân gào khóc như một kẻ điên loạn. Nỗi đau như quá lớn với người phụ nữ đã từng khao khát làm mẹ đến cồn cào. Rồi mai này cô phải làm sao đây? Người chồng lừa dối cô suốt bao năm nay để lén lút nuôi con của người yêu cũ? Cô làm chịu nổi với suy nghĩ con mình đã mãi mãi không tồn tại? Và đứa trẻ vô tội mà cô yêu thương suốt 15 năm qua, cô phải thế nào với nó đây? Để họ đoàn tụ còn mình đau khổ cả đời? Hay phải dằn vặt họ cũng phải đau khổ như cô? Lòng Ngân tan nát, đầu óc cũng đã không còn tỉnh táo. Bi kịch này bao giờ thì thôi đau lòng đây?