Tôi có chị đồng nghiệp, ly hôn 7 năm, biết bao nhiêu người đàn ông vây quanh nhưng chị từ chối hết. Chị tâm sự:
“1 đời chồng, chị từng ngụp lặn trong khổ đau, chị không còn nồng nhiệt với tình yêu. Qua tổn thương, chị tích thêm cho mình sự từng trải, dè dặt với đàn ông và cẩn trọng trong tất cả mọi mối quan hệ. Vô tình chị chán ghét đàn ông, chán ghét cả cuộc sống hôn nhân”.
Cũng đúng thôi, cuộc hôn nhân ấy đã lấy đi của chị quá nhiều nước mắt. Cưới nhau ba năm, hai người dự định có con thì chị phát hiện anh ngoại tình. Đau lòng hơn kẻ đó là người mà anh luôn giới thiệu là bạn thân của anh.
Chị khóc, suy sụp hàng tháng trời trước khi 2 người dắt nhau ra tòa. Nỗi đau quá lớn khiến chị thu mình lại như con nhím. Chị không còn vui vẻ như trước kia. Đi làm về là trốn trong phòng, hạn chế tối đa cà phê, hò hẹn bạn bè. Chị nhìn cuộc đời bằng đôi mắt u tối lẫn căm thù. Với chị đàn ông thật tồi tệ và giả dối.
Sau khi ly hôn một thời gian cũng có người để ý, tìm hiểu chị nhưng ai đến gần chị đều tự động lánh xa. Chị cho họ biết rằng trái tim mình đã chai sạn, không còn muốn dính đến chuyện yêu đương nam nữ. Bao nhiêu người hào hứng đến rồi bằng vẻ lạnh lùng của chị, họ tránh xa chị dần dần. Nhiều người không hiểu, còn cho rằng chị cao ngạo, kiêu kỳ.

Nhưng rồi, vẫn có một người đàn ông âm thầm ở bên chị. Anh ấy yêu thầm chị suốt thời cấp 3, rồi lên đại học. Anh đau khổ, chôn chặt mối tình của mình khi nhìn chị lấy chồng. Bao nhiêu năm, anh vẫn ở bên với tư cách là bạn thân, là một người anh trai.
Sau khi chị ly hôn, anh đau lòng khi nhìn chị tiều tụy. Anh dắt chị đi ăn, đi chơi, ngồi bên chị mấy tiếng chỉ để nghe chị nói, 7 năm như thế trôi qua. Cho đến một ngày, trong cơn say, anh thổ lộ về mối tình chôn chặt của mình với chị. Đôi mắt anh đỏ hoe: “Anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì mà người đàn ông đó đã gây ra cho em. Em đừng thắc mắc và càng không nên tự ti, đơn giản chỉ vì em xứng đáng”.
Thời gian khi nhận lời cầu hôn của anh, chị cũng hoang mang lắm, nhưng cuối cùng với tình cảm chân thành của mình, anh đã chiếm trọn được tình yêu, lòng tin nơi chị.
Ngày nhận được thiệp hồng từ anh, tôi hỏi anh rằng có bao giờ nghĩ về quá khứ của chị? Anh cười vô tư đáp: “Chính sự đổ vỡ của cô ấy càng khiến anh trân trọng hạnh phúc mà mình đang có. Và anh sẽ làm mọi thứ để gìn giữ. Khó khăn lắm, anh mới có được cô ấy trong đời. Chị của em thật sự xứng đáng được hạnh phúc!”.
Qua câu chuyện của chị, tôi thấy đúng thật, đàn bà một đời chồng xứng đáng được yêu thương, xứng đáng được tôn trọng. Trải qua tổn thương, họ như mầm cây vươn lên sau cơn bão. Thấm thía từng nỗi đau đắng chát và hạnh phúc ở đời. Họ biết trân trọng hạnh phúc gia đình, thứ mà họ đã đánh mất một lần.